Oanh!
Linh hồn của Tông chủ Thượng Khí Tông lập tức bị hấp thu hết.
Diệp Huyên cất kiếm Thanh Huyên, đang định xoay người rời đi thì chợt quay lại nhìn xuống Thượng Khí Tông phía xa, trên mặt đất có một thiếu niên đang nhìn theo hắn, thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, lúc này, hắn ta đang siết chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào hắn!
Diệp Huyên xoay người rời đi!
Thiếu niên kia chợt hỏi: “Ngươi không giết ta, có phải vì xem thường ta không?”
Diệp Huyên không dừng bước mà tiếp tục đi về phía xa!
Lúc này, thiếu niên đột nhiên tức giận chỉ về phía Diệp Huyên: “Kiếm tu, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng coi thường thiếu niên, ngươi đợi đó, sau này ta nhất định sẽ giết cả nhà ngươi…”
Vụt!
Một tia kiếm quang đột nhiên xuyên qua giữa chân mày thiếu niên, khiến hắn ta dừng lại!
Thiếu niên ngạc nhiên nhìn lên chân trời: “Không phải là ngươi không giết ta sao?”
Diệp Huyên không thèm quay đầu lại: “Giết cả nhà ta khó lắm! Giết ngươi là vì không muốn ngươi quá vất vả, ta là vì tốt cho ngươi thôi!”
Dứt lời, hắn im lặng một lát rồi lại nói: “Còn nữa, kiếp sau làm người tuyệt đối đừng ra oai, đây cũng là vì tốt cho ngươi! Có vài người không nên ra vẻ trước mặt họ đâu!”
Nói xong, kiếm Thanh Huyên rung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2624602/chuong-10934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.