Lúc này, một giọng nói khác chợt vang lên ở bên cạnh.
Thanh Khâu!
Diệp Huyên đang định xoay người lại thì bỗng, hắn chợt cảm thấy một hơi lạnh thấu xương, trái tim cũng chợt run lên.
Diệp Huyên nhìn về phía Diệp Thiển Thiển, lúc này Diệp Thiển Thiển đang nhìn chằm chằm vào Thanh Khâu, trên mặt nàng không còn nụ cười như trước, mà trong con ngươi màu vàng thẫm như có hai con dị thú gầm gừ.
Diệp Huyên thầm thấy kinh ngạc trong lòng.
Lúc này, Thanh Khâu đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Thiển Thiển, nàng đánh giá Diệp Thiển Thiển một lượt rồi khẽ mỉm cười, trong nụ cười còn có chút ý tứ sâu xa.
Diệp Thiển Thiển đột nhiên cúi đầu, nàng kéo tay Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên nhìn về phía Thanh Khâu, Thanh Khâu cười nói: "Ca, chuyện của Đạo Môn đã xử lý xong hết rồi".
Diệp Huyên nói: "Không có gì ngoài ý muốn chứ?"
Thanh Khâu khẽ mỉm cười: "Có ta ở đây thì ngoài ý muốn gì được chứ?"
Nói rồi, nàng lại quan sát Diệp Huyên một lượt, sau đó cười nói: "Khôi phục lại tâm cảnh rồi?"
Diệp Huyên gật đầu.
Thanh Khâu khẽ cười nói: "Xem ra huynh đã hiểu như thế nào là bản tâm".
Diệp Huyên gật đầu: "Đúng!"
Nói rồi, như nghĩ đến điều gì đó, hắn lại hỏi: "Nha đầu, bây giờ ta là Trật Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2624506/chuong-10896.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.