Cô gái nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Bút Đại Đạo, huynh nói!”
Bút Đại Đạo trầm lặng một lát, sau đó nói: “Cậu cảm thấy mặt mũi của ta còn dùng được không?”
Diệp Huyên: “...”
Diệp Huyên giơ bút Đại Đạo về phía cô gái áo đạo sĩ!
Cô gái áo đạo sĩ nhìn Diệp Huyên không nói gì.
Diệp Huyên không biết phải nói gì.
Quả nhiên, cây bút này chẳng có chút mặt mũi nào cả!
Diệp Huyên lại nói trong lòng: “Mục Thiên Đạo?”
Mục Thiên Đạo im lặng một lúc rồi nói: “Ta cũng không làm gì được”.
Diệp Huyên không hiểu: “Tại sao?”
Mục Thiên Đạo nói: “Người đi trà lạnh, ta và bút Đại Đạo hiện giờ đã không còn ở Đạo Môn nữa, mặt mũi chúng ta đáng được bao nhiêu chứ?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Quả thực!”
Nói xong, hắn nhìn cô gái áo đạo sĩ trước mặt: “Cô nương, xưng hô thế nào?”
Vẻ mặt cô gái áo đạo sĩ bình tĩnh: “Có chuyện gì?”
Diệp Huyên cười nói: “Làm quen chút!”
Cô gái áo đạo sĩ nhìn Diệp Huyên: “Ngươi thấy cần thiết sao?”
Diệp Huyên xòe tay, một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện trong tay hắn, hắn nhẹ nhàng đưa nhẫn đến trước mặt cô gái áo đạo sĩ: “Làm quen chút!”
Cô gái áo đạo sĩ liếc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2624230/chuong-10793.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.