Nó nói xong bèn vội tránh ra, còn thuận tay đè bẹp cánh rừng trước mặt.
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Huyên nói: "Đi thôi!"
Nàng ta dứt lời bèn dẫn Diệp Huyên đi về phía trước!
Diệp Huyên nhìn con yêu thú kia, nó thấy Diệp Huyên nhìn mình thì lập tức nhếch miệng cười.
Vẻ mặt Diệp Huyên thoáng chốc trở nên kỳ lạ!
Bấy giờ, bút Đại Đạo bỗng khe khẽ thở dài: "Có thực lực tốt ghê, ai cũng khách sáo với ngươi hết!"
Tiểu Tháp nhàn nhạt nói: "Đây chẳng phải là chuyện hết sức bình thường à? Thế giới này chính là thực tế như vậy! Nói câu không dễ nghe là nếu Tiểu Tháp ta không có khả năng nghịch thiên kia thì giờ còn không biết đang phủ bụi ở góc xó xỉnh nào ấy chứ!"
Diệp Huyên: "..."
Tiểu Tháp lại nói tiếp: "Tiểu Bút, ngươi tốt nhất là khiến mình có chút giá trị. Không thì, ngươi cứ chờ bị biến mất không ai đếm xỉa đến đi! Bây giờ, ngươi đã không theo kịp bước chân của tiểu chủ! Ta nói một khó nghe, giờ ngươi đã là cục cứt vứt dưới hầm cầu rồi nên phải chấn chỉnh lại mình đi!"
Bút Đại Đạo: "..."
Tiểu Tháp còn định nói gì đó, song lúc này Diệp Thanh Thanh bỗng mở miệng: "Tiểu Tháp, có phải ngươi nói hay bị nhiều rồi không?"
Tiểu Tháp nghe vậy lập tức im lặng.
Diệp Thanh Thanh ngó bụng Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2624166/chuong-10770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.