Diệp Huyên cười nói: “Không phải như vậy rất tốt sao?”
Bút Đại Đạo khẽ thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.
Năm đó nó thê thảm lắm!
Diệp Huyên cười nói: “Tiểu Bút, từ trong cuộc trò chuyện của Mục Sênh cô nương và Hàn chủ ta biết được, trước kia huynh hẳn là một nhân vật có máu mặt!”
Bút Đại Đạo lại thở dài: “Đều là quá khứ rồi! Bây giờ còn nhắc tới chuyện này làm gì?”
Diệp Huyên cười ha ha: “Đúng! Đều là quá khứ rồi! Không nhắc tới nữa!”
Nói xong, hắn dứt khoát ngự kiếm bay lên, biến mất ở tận cùng tinh không!
Bút Đại Đạo bỗng không biết phải nói gì!
Ta chỉ khiêm tốn chút thôi, sao cậu không nhắc tới nữa chứ?
Nhắc đi!
Không nhắc tới, sao nó ra vẻ được?
Sau khi Diệp Huyên rời đi không lâu, một cô gái mặc áo bào đen chợt xuất hiện ở nơi này, cô gái áo bào đen nhìn Diệp Huyên ở nơi xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, thời không bên phải cô gái áo bào đen bỗng nhiên nứt vỡ, ba người chậm rãi đi ra!
Người cầm đầu chính là Mục Sênh đã rời đi trước đó!
Mục Sênh nhìn cô gái áo bào đen: “Ngươi là người của Quá Khứ Tông!”
Cô gái áo bào đen lạnh lùng nhìn Mục Sênh, khinh thường nói: “Đạo Môn!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2624135/chuong-10757.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.