Diệp Huyên và Hàn chủ đi theo, mới vừa bước qua cửa đá, Diệp Huyên đã lại cảm nhận thấy sức nóng hầm hập khủng bố, hắn vội vàng nhích lại gần Mục Sênh!
Hàn chủ nhìn thoáng qua Diệp Huyên, không nói gì!
Rất nhanh, Diệp Huyên nhìn thấy một ngọn lửa, ngọn lửa này bay đến trên một bãi đá ở xa xa, trên đầu nó có một phù ấn nho nhỏ!
Lúc này, ngọn lửa kia đột nhiên hưng phấn nói: “Mục Sênh! Mục Sênh! Hàn chủ.. Wow... Bút Đại Đạo, ngươi làm thế nào ra ngoài rồi? Ngươi được thả rồi? Không đúng... Ngươi chắc chắn là đã tự chạy ra ngoài! Chắc chắn là vậy!”
Bút Đại Đạo: “...”
Mục Sênh cười nói: “Dung Linh, đã lâu không gặp!”
Dung Linh thấp giọng thở dài: “Đúng là đã lâu không gặp! Các ngươi cũng không đến thăm ta... Ta biết, thế giới này chính là thực tế như vậy, hầy...”
Mục Sênh cười nói: “Nếu là không thể cứu ngươi, đến thăm ngươi cũng có tác dụng gì?”
Nghe vậy, Dung Linh ngây cả người, sau đó hưng phấn nói: “Có thể cứu ta?”
Mục Sênh nhìn thoáng qua Diệp Huyên, gật đầu.
Diệp Huyên lại là trầm lặng!
Đây là muốn mình đến cứu người sao?
Lúc này, bút Đại Đạo đột nhiên nói: “Chủ nhân không phải là không quản mấy người phạm lỗi ở Đạo Môn, chỉ là, thật sự không thể quản hết! Dù sao, loại chuyện này, căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2624110/chuong-10749.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.