Nhoáng cái đã biến mất rồi ư?
Bỗng nhiên, một lão già đi ra khỏi đám đông, nhìn thẳng vào Thanh Nhi: “Báo với Đạo giới!”
Đạo giới!
Nghe thấy mệnh lệnh của lão già, một người đàn ông trung niên lập tức lấy ra một lá bùa truyền âm rồi đốt cháy.
Thanh Nhi vẫn lẳng lặng đứng im, không có bất cứ động tác gì.
Lúc này, Vân Kỳ đột nhiên cất lời: “Cô nương, bọn chúng muốn gọi cứu viện từ Đạo giới!”
Thanh Nhi liếc Vân Kỳ: “Thì đã sao?”
Vân Kỳ chớp mắt: “Đạo giới… Ta biết rồi, Đạo giới cũng không đánh lại cô!”
Vẻ mặt Thanh Nhi vô cùng bình tĩnh: “Cô thông minh đấy!”
Vân Kỳ: “…”
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên lúc nãy đốt bùa đột nhiên run giọng thông báo: “Không liên lạc được!”
Không liên lạc được!
Lão già chỉ huy nghe thấy vậy lập tức bày ra vẻ mặt khó coi: “Sao thế được?!”
Thế là lão ta lại tự mình đốt một lá bùa truyền âm khắc, lát sau, sắc mặt lão lại càng khó coi hơn nữa!
Không có bất cứ tín hiệu đáp lại nào!
Không ngờ Đạo giới lại không hồi âm!
Dường như nghĩ tới điều gì đó, lão ta ngẩng đầu nhìn về phía tinh không thăm thẳm: “Thiên Đạo!”
Thế nhưng vẫn không hề có phản hồi nào hết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2624050/chuong-10715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.