Diệp Huyên cười nói: “Nhưng bây giờ Mục Thiên Đạo đang đi theo ta mà!”
Bạch Tướng lắc đầu: “Vô dụng thôi! Nếu nàng ở giai đoạn mạnh nhất, đương nhiên ta không dám lỗ mãng, nhưng bây giờ nàng chỉ còn lại một tia hồn phách, nếu nàng dám ra tay, thì hồn phách này của nàng cũng sẽ biến mất! Cho nên chắc chắn nàng sẽ không ra tay! Đương nhiên dù có ra tay, ta cũng không cần phải sợ nàng hiện tại!”
Diệp Huyên nhìn Bạch Tướng, sau đó nói: “Ngươi chắc chắn muốn cướp của ta à?”
Bạch Tướng nhìn Diệp Huyên: “Đạo Thần từng nói gặp phải ngươi thì không được gây chuyện với ngươi, phải nể mặt ngươi! Nhưng Diệp công tử, hôm nay ta muốn ngươi nể mặt ta. Nếu ngươi nể mặt ta, ta có thể không giết ngươi, cho ngươi rời đi!”
Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ: “Ngươi ở đây lừa con nít à? Ta đưa truyền thừa và Đạo Tinh cho ngươi, ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao? Sẽ không! Chắc chắn ngươi sẽ giết người diệt khẩu!”
Bạch Tướng nhìn Diệp Huyên, không nói một lời!
Diệp Huyên đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó cười hỏi: “Chỉ có một mình ngươi thôi à?”
Bạch Tướng bình tĩnh hỏi: “Chẳng lẽ không đủ hay sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Cứ thử xem!”
Dứt lời, hắn đột nhiên biến mất!
Vụt!
Thời không chợt nứt ra!
Trong mắt Bạch Tướng phía xa loé lên vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2623831/chuong-10650.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.