Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Nói xong hắn đứng dậy định đi, mà lúc này Cổ lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn cách đó không xa.
Nhìn thấy Cổ, Diệp Huyên cau mày.
Cổ mỉm cười: “Ta xin lỗi”.
Diệp Huyên nhìn Cổ, không lên tiếng.
Cổ đi đến trước mặt Diệp Huyên, nghiêm túc nói: “Ta thừa nhận ta thực sự muốn mượn tay muội muội ngươi để giết Nguyên Đế, thậm chí là tiêu diệt toàn bộ Đế quốc Nguyên”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Cổ cô nương, cô không hiểu muội muội ta, nếu muội muội ta thật sự tức giận thì đừng nói là Đế quốc Nguyên, đến cô muội ấy cũng sẽ giết luôn đấy”.
Cổ nín thinh.
Diệp Huyên thở dài khe khẽ: “Cô đã giúp đỡ ta rất nhiều, ta rất cảm kích, nhưng những việc làm sau này của cô khiến ta hiểu được, cô đi theo ta là muốn lợi dụng ta. Đương nhiên ta cũng có thể hiểu, dù sao một cường giả như cô đi theo ta không thể cứ đi theo không như vậy được. Nhưng vì sao cô không nhìn xa hơn một chút? Vũ trụ tứ phương này có là gì?”
Cổ thở dài.
Diệp Huyên lại nói: “Còn một điều nữa, ta vừa nói rồi, tính của muội muội ta rất khó ưa. Cô tính kế muội ấy thật sự là đang tự tìm cái chết, biết không?”
Cổ gật đầu: “Ta biết sai rồi”.
Diệp Huyên hơi cạn lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2623646/chuong-10578.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.