Bỗng có một giọng nói dữ dằn vang lên từ dưới đài: “Nàng là con gái của Đại nguyên soái Đế quốc Nguyên chúng ta! Nếu ngươi dám giết...”
Diệp Huyên bất thình lình xoay người tung đấm.
Ầm!
Quyền ấn lập tức xố sổ lão già vừa lên tiếng.
Ai nấy đều kinh hồn bạt vía, cuống quít thối lui.
Diệp Huyên quay lại nói với Thu Lam: “Không ngờ Nhân Gian Cảnh chỉ có nhiêu đó”.
Mọi người: “...”
Diệp Huyên đang có chút không thể hiểu được.
Không ngờ Nhân Gian Cảnh lại yếu đến thế này, hay đúng hơn là, hắn không ngờ bản thân lại mạnh đến thế!
Trước đó, sở dĩ hắn thấy mình yếu là vì kẻ địch của hắn.
Đó là những ai?
Cổ?
Vô Biên Chủ?
Chủ nhân bút Đại đạo?
Đứng trước ba người này, đương nhiên là phải yếu rồi!
Trước đó cũng do hắn nữa, chẳng biết sao cứ ngu ngốc đi so sánh mình với ba người kia, không phải tự ngược đãi thì là cái gì chứ?
Hắn đáng lẽ phải đi so với người cùng cấp kìa!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên buông tiếng thở dài.
Sao trước kia mình sống mệt mỏi vậy trời?
Tại mình ngu quá!
Nhưng bây giờ hắn đã mở ra một cánh cửa mới rồi!
Đúng lúc này, Thu Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2623587/chuong-10561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.