Yêu thú gật đầu: “Năm đó chủ nhân bảo ta trấn thủ ngọn núi này…”
Diệp Huyên khẽ cười: “Ông ta có nói ngươi không thể rời đi không?”
Yêu thú ngẫm nghĩ sau đó nói: “Cái này thì lại không có!”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Vậy chẳng phải xong rồi sao?”
Yêu thú chớp mắt: “Cũng có nghĩa, ta có thể rời đi, đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”
Yêu thú vẫn có chút lo lắng: “Ta vẫn có hơi sợ…”
Diệp Huyên cười nói: “Ngươi trấn thủ ở nơi này bao lâu rồi?”
Yêu thú trầm giọng nói: “Đã mấy trăm vạn năm rồi!”
Diệp Huyên nói: “Ở bên ngoài, cho dù là làm công, cũng có nghỉ phép nữa là! Ngươi ở đây làm mấy trăm vạn năm rồi! Nghỉ phép thì có thế nào?”
Yêu thú ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nói cũng có lý!”
Nói rồi, nó nhìn Diệp Huyên: “Ta tu luyện ở bên trong, có cần phải bỏ ra gì không?”
Diệp Huyên cười nói: “Cũng không cần, xem như thi thoảng có thể giúp ta đánh đấm gì đó đi!”
Yêu thú lại hỏi: “Đánh cấp độ nào?”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Là kiểu thắng mãi không thua!”
Yêu thú nhếch miệng cười: “Được!”
Diệp Huyên xòe tay, mười vạn miếng pháp tinh xuất hiện trước mặt yêu thú: “Cái này cho ngươi!”
“Pháp tinh!”
Yêu thú có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2623374/chuong-10486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.