Cô gái mà trước đây mình vừa gặp đã thương!
An Quốc Sĩ!
Diệp Huyên nhớ đến An Lan Tú thì không khỏi nở nụ cười!
Hắn tiếp tục đi về phía trước, đi đi một hồi bỗng dưng dừng lại. Giờ phút này, Diệp Huyên đã đứng trước một tòa phủ đệ!
Diệp phủ!
Diệp phủ ngày nay, cánh cổng rách mướp, bức tường xung quanh mọc đầy cỏ dại, nhìn từ xa trông cực kỳ vắng lặng tiêu điều.
Diệp Huyên nhìn Diệp phủ trước mắt, ánh mắt lập tức toát ra đôi chút phức tạp.
Tuy rằng hắn đã không còn quan hệ gì với nơi này, nhưng dù sao cũng đã sống ở đây lâu như vậy.
Bấy giờ, cánh cổng của Diệp phủ bỗng nhiên mở ra. Sau đó, một ông lão già nua chậm rì rì đi ra!
Khi nhìn thấy Diệp Huyên thì sắc mặt ông ta lập tức có chút đề phòng, nhưng chẳng mấy chốc đã cau mày, dần dà, con ngươi ông ta chợt co rút lại rồi run rẩy nói: "Cậu... cậu..."
Diệp Huyên cười hỏi: "Ta có thể đi vào ngồi một chút không?"
Ông lão vội vàng nói: "Được... được!"
Ông ta nói xong, luống cuống mở cổng ra rồi run rẩy nói: "Thiếu... thiếu gia..."
Diệp Huyên mỉm cười rồi bước vào, vừa vào sân hắn đã phát hiện Diệp phủ từng huy hoàng nay đã rách nát không chịu nổi, bên trong còn tiêu điều hơn cả bên ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2623263/chuong-10450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.