Thấy sự thất vọng nơi đáy mắt ông lão, vẻ mặt hai huynh muội nhà họ Tiết trở nên vô cùng khó coi.
...
Phía xa, Diệp Huyên nhìn ông lão ở bên cạnh: "Xưng hô như thế nào?"
Ông lão vội đáp: "Lâm Khởi!"
Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Ông và lão Tô đi làm công chuyện khác trước đi, không cần theo sau ta và Hình Linh cô nương đâu".
Lâm Khởi do dự một lúc rồi nói: "Diệp công tử, Nghịch Loạn Thành này có chút loạn... Tất nhiên ta không sợ Diệp công tử có chuyện gì, ta chỉ sợ có người có mắt như mù, chọc giận Diệp công tử, khiến Diệp công tử thấy khó chịu".
Diệp Huyên liếc mắt nhìn Lâm Khởi, khá là cạn lời.
Các ông cứ đi theo sau ta thì làm sao ta ra vẻ được?
Lúc này, Tô Tín ở cạnh vội nói: "Lâm huynh, chúng ta đừng quấy rầy Diệp công tử nữa, mau đi thôi
Nói rồi, hắn ta quay sang cung kính thi lễ với Diệp Huyên rồi vội vàng dẫn Lâm Khởi rời đi.
Diệp Huyên nhìn về phía Hình Linh, cười nói: "Hình Linh cô nương, chúng ta đi thôi".
Hình Linh liếc mắt nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: "Được!"
Hai người vừa bước vào thành đã cảm nhận được rất nhiều thần thức quét về phía bọn họ.
Hình Linh hơi nhíu mày lại.
Nhưng Diệp Huyên lại rất bình tĩnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2623146/chuong-10413.html