Nghe Diệp Huyên nói vậy, lúc này Hình Linh mới hồi thần lại, nàng ta đi tới trước mặt Diệp Huyên, run giọng nói: "Cậu... Cậu không phải bá chủ viễn cổ, cậu là..."
Diệp Huyên cười nói: "Đừng kinh ngạc nữa! Chúng ta vào thành thôi!"
Nói xong, hắn đi về phía xa xa.
Ông lão và Tô Tín cũng vội vàng đi theo sau.
Hình Linh đứng tại chỗ lắc đầu cười, rồi cũng nối gót theo.
...
Một canh giờ sau, mấy người đã đến trước một tòa thành cổ hùng vĩ.
Nghịch Loạn Thành!
Vừa tới Nghịch Loạn Thành, Diệp Huyên đã cảm nhận được vô số lệ khí.
Diệp Huyên nhìn về phía thành, chân mày hơi nhíu lại.
Tòa thành này có lệ khí quá nồng nặc.
Đúng lúc này, Hình Linh đột nhiên chỉ về phía xa: "Cậu nhìn kìa".
Diệp Huyên nhìn về phía xa, ở cách đấy không xa có hai người đang bị mười mấy người vây quanh.
Hai người này không phải ai khác, mà chính là huynh muội nhà họ Tiết!
Mà lúc này đây, vẻ mặt của đôi huynh muội này vô cùng nghiêm nghị, vai phải của Tiết Bạch còn đang bị một thanh kiếm cắm vào, bị thương nặng!
Mà lúc này, hai huynh muội cũng nhìn thấy Diệp Huyên, cả hai đều rất sửng sốt, bọn họ không ngờ Diệp Huyên vẫn còn sống!
Không chỉ thế, ông lão bá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2623142/chuong-10411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.