Diệp Huyên ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Chúng ta đến Đại Ngụy thôi”.
Ngụy Lam thoáng ngẩn ra: “Đến đó làm gì?"
Diệp Huyên cười: “Bây giờ cô đã là người của thư viện Quan Huyên, chuyện của cô nên do ta giải quyết. Đi thôi, đến đó bảo cha cô giải trừ hôn ước của cô và liên minh Ngân Hà”.
Nói rồi hắn cất bước đi.
Ngụy Lam thừ người ra nhìn theo một khoảng mới vội vàng đuổi theo.
Hoàng cung Đại Ngụy.
Ngụy Nguyên nhìn người đứng trước mặt mình: “Giải trừ hôn ước?"
Diệp Huyên gật đầu: “Chính xác”.
Ngụy Nguyên quay sang nhìn Ngụy Lam: “Là ý của con?"
Nàng ta gật đầu: “Phải”.
Đôi mắt Ngụy Nguyên nheo lại, lóe lên vẻ lạnh lùng: “Con có biết mình đang làm gì không?"
Ngụy Lam vừa toan mở miệng thì Diệp Huyên đã nói: “Nàng ta biết rất rõ".
Ngụy Nguyên lập tức không nể nang gì: “Diệp công tử, đây là chuyện trong nhà ta”.
Diệp Huyên chỉ búng nhẹ ngực áo, thuận tay lấy bút Đại đạo ra, nói: “Bây giờ nàng đã là người của thư viện Quan Huyên”.
Ánh mắt Ngụy Nguyên rơi vào bút Đại đạo, sau đó lập tức đứng dậy, run rẩy cất giọng: “Đây là... bút Đại đạo?"
Diệp Huyên chớp mắt: “Nó trong mắt ta thì chỉ là một cây bút tầm thường mà thôi”.
Bút Đại đạo: “...”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2622977/chuong-10356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.