Lúc này, dược nhân kia lại lên tiếng: “Nơi này có một phong ấn, phong ấn này giam giữ yêu hồn của chúng ta, nếu mọi người giúp chúng ta phá bỏ được phong ấn thì chúng ta bằng lòng đi theo cả đời”.
Nguỵ Lam lập tức nói: “Mời các hạ dẫn chúng ta tới chỗ phong ấn đó”.
Dược nhân gật đầu: “Đi theo ta”.
Nói xong y đi về một hướng.
Mà những dược nhân xung quanh cũng lần lượt lui sang một bên.
Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ, vẻ mặt ông ta bình tĩnh như nước.
Diệp Huyên chớp mắt: “Vô Biên…”
Vô Biên Chủ lập tức nói: “Chúng ta không quen biết, cảm ơn…”
Nói xong ông ta đi về phía dược nhân phía xa kia.
Lúc này Tăng Vô đột nhiên cười nói: “Kháo Sơn… Ồ không, Diệp công tử, chào cậu”.
Diệp Huyên nhìn Tăng Vô, Tăng Vô mỉm cười chắp tay nói: “Diệp công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Diệp Huyên cười: “Tiền bối, sao mọi người lại tới đây vậy?”
Tăng Vô nhìn về phía xa rồi nói: “Vô Biên nói ông ấy có một món thần vật ở đây, hôm nay ông ấy đến lấy”.
Thần vật!
Diệp Huyên hơi tò mò: “Thần vật gì vậy?”
Tăng Vô lắc đầu: “Điều này thì ta không biết, nhưng Diệp công tử phải cẩn thận một chút, nơi này có phong ấn một con quái vật khổng lồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2622889/chuong-10322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.