Vô Biên gật đầu: “Thực lực của bọn họ quá mạnh, có thể cảm nhận được chủ nhân bút Đại đạo, mà chủ nhân bút Đại đạo cũng kiểm soát bọn họ. Nếu tiếp xúc với thế giới bên ngoài sẽ gặp phải rất nhiều hạn chế. Ví dụ như không thể giết người bừa bãi, không thể tàn sát. Mà bọn họ vì trốn trách sự kiểm soát của chủ nhân bút Đại đạo sẽ trốn vào Hư Vô Chi Địa, đó là một vùng đất xám. Chủ nhân bút Đại đạo gần như không đi đến đó, ở nơi đó, bọn họ khá là tự do!”
Tăng Vô hơi tò mò: “Ngay cả chủ nhân bút Đại đạo cũng không thể đi đến Hư Vô Chi Địa này ư?”
Vô Biên nhìn Tăng Vô: “Là không muốn đi! Không phải là không thể đi!”
Tăng Vô nói với giọng điệu nặng nề: “Nếu nói thế thì thực lực càng mạnh sẽ càng bị khống chế đúng không?”
Vô Biên gật đầu.
Tăng Vô trầm giọng nói: “Chủ nhân bút Đại đạo làm thế, chẳng lẽ không sợ sẽ khiến mọi người tức giận sao?”
Vô Biên lắc đầu: “Có rất nhiều người chống lại y, nhưng bây giờ y vẫn sống rất tốt!”
Dứt lời, ông ta nhìn về phía xa: “Năm đó vị trùm Đạo Cổ kia tiêu diệt Đan Tông thượng cổ, nhưng cũng phải trả giá rất thê thảm, ông ta bị nhốt ở nơi này mãi mãi, linh hồn từng chút biến mất! Đã nhiều năm như thế, cũng không biết người này đã chết chưa!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2622883/chuong-10320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.