Một phe?
Hình như đều không đúng lắm!
Đan Thần nhẹ giọng nói: “Hy vọng chuyến đi này có thể lấy được Đại Đạo Đan Kinh!”
Diệp Huyên cười nói: “Không sao, nếu trong bí cảnh không có, hôm nào ta sẽ bảo chủ nhân bút Đại đạo viết cho cô thêm một quyển!”
Chủ nhân bút Đại đạo: “???”
Hai mắt Đan Thần lập tức sáng lên: “Thật à?”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Đương nhiên! Ta có nói dối bao giờ đâu!”
Đan Thần cười nói: “Cảm ơn!”
Diệp Huyên chợt hỏi: “Cô đi từ hệ Ngân Hà đến nơi này như thế nào vậy?”
Đan Thần cười nói: “Ta đi leo núi, không cẩn thận rơi xuống vách núi, đợi đến khi ta tỉnh lại thì đã ở nơi này rồi!”
Diệp Huyên cạn lời.
Đan Thần lại nói: “Lúc tỉnh lại, bên cạnh ta chính là một cái xác, không ngờ đó lại là một đại lão lánh đời, vì thế, ta bèn nhận được truyền thừa của nàng, sau đó là thế này đây!”
Diệp Huyên hoàn toàn cạn lời.
Đan Thần lắc đầu cười khẽ: “Ta phát hiện ta rất thích thế giới này! Còn có thể bay nữa!”
Nói xong, nàng ấy nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, bây giờ huynh là Nội Đạo Cảnh à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Đan Thần đột nhiên lấy ra một cái bình bạch ngọc đưa cho Diệp Huyên: “Cho huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2622870/chuong-10314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.