Diệp Huyên suy nghĩ một hồi, nói: “Ta thật sự nghi rằng các ngươi bị chủ nhân bút Đại đạo lừa rồi. Thật đấy! Chi bằng các ngươi đi điều tra thử xem?"
"Ha ha ha!"
Thần Mục cười to: “Lừa gạt chúng ta? Nực cười!"
Diệp Huyên nhìn y, thở dài trong lòng.
Thế đạo này rốt cuộc là sao vậy?
Sống càng lâu lại càng ngu là thế nào?
Bỗng nghe Tiểu Tháp lên tiếng: “Tiểu chủ nói sai rồi, không phải người sống càng lâu càng ngu đi, mà do họ chỉ sống trong thế giới của bản thân. Giống như mấy đứa anti ở hệ Ngân Hà vậy, bọn nó không xem ai ra gì trong thế giới ảo, nhưng ở ngoài thì khúm núm khép nép... Vì sao? Vì nhận thức của chúng có hạn, chúng chỉ sống trong thế giới của mình, cho rằng thế giới bên ngoài cũng giống y như thế! Mấy người này cũng vậy, họ vẫn cho rằng chủ nhân bút Đại đạo là người mạnh nhất thiên địa, ngoài ra chỉ là loài kiến cỏ. Tóm lại không phải họ ngu, mà là vấn đề ở cách nhìn! Hơn nữa thực lực của Tiểu chủ vẫn còn tương đối yếu, người có nói gì họ cũng không tin. Nếu chủ nhân bút Đại đạo hiện ra nói Thiên Mệnh tỷ vô địch, họ chắc chắn sẽ tin, nhưng mà người...”
Nó thở dài thườn thượt: “Thế đạo này là vậy đấy. Mạnh thì đánh rắm cũng thơm, yếu thì nhiều lời cũng vô dụng. Nên cốt lõi nằm ở chỗ người quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2622767/chuong-10279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.