Thiên Đạo?
Diệp Huyên không khỏi kinh ngạc.
Không ngờ Thiên Đạo lại đi khắp nơi tìm người đến cứu mình!
Đúng là chu đáo ghê!
Tuy không cần nhưng ân tình này vẫn phải nhớ.
Dị Thiên lại nói: “Còn muội muội ngươi cũng không xứng để chúng ta phải chú ý. Đến lúc ấy ngươi sẽ biết thế nào là tuyệt vọng phát khóc!"
Diệp Huyên nhìn lão: “Ta đây cầu được chết!"
Dị Thiên phát cáu: “Ngươi biết điều thì đừng có ngông cuồng!"
Diệp Huyên hờ hững lặp lại: “Cầu được chết!"
Dị Thiên tức tối không thôi.
Cầu được chết?
Bà mẹ nó còn cái gì phách lối hơn nữa không?
Lão không nhịn được nữa, nhưng đang muốn ra tay thì bị Thần Mục cản lại: “Chưa đến lúc”.
Tru Tiên Trận chưa xong, không thể giết Diệp Huyên. Bằng không thì chủ nhân bút Đại đạo sẽ đến, mà khi ấy không có Tru Tiên Trận, phần thắng của bọn họ không được bao nhiêu.
Dị Thiên hít một hơi thật sâu, nhìn Diệp Huyên, lại nghe hắn nói: “Cầu được chết!"
Gương mặt Dị Thiên cứng lại.
Thần Mục lạnh lùng liếc Diệp Huyên: “Cứ yên tâm. Không qua bao lâu nữa, chúng ta sẽ thỏa mãn ngươi”.
Diệp Huyên nhún vai rồi ngồi xuống, nói: “Thì qua đây đánh chết ta đi, ta đang muốn chết đây!"
Dị Thiên trừng trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2622754/chuong-10275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.