Mà lúc này, Thanh Nhi cũng lắc đầu: “Không được! Ta phải cho ngươi thấy sức mạnh của ta, chỉ có như thế, các ngươi mới có thể tôn kính với anh của ta...”
Nói xong, nàng ấy nhìn lướt qua bốn phía: “Ngươi chỉ một phương hướng, ta diệt một vũ trụ cho ngươi xem xem!”
Tông chủ Đạo Tông: “...”
Diệp Huyên kéo ống tay áo Thanh Nhi, cười nói: “Thanh Nhi, được rồi!”
Thanh Nhi nhẹ giọng nói: “Lát nữa muội phải đến nơi khác, để huynh lại ở đây... Ta không yên tâm! Chủ yếu là huynh quá hiếu thắng, cho dù bị người ta ức hiếp, cũng sẽ không gọi ta...”
Sắc mặt Tần Quan lập tức trở nên có hơi cổ quái!
Tiểu Huyền Tử mới không hiếu thắng!
Đánh không lại liền gọi người có được không?
Diệp Huyên cười nói: “Muội yên tâm, nếu ta đánh không lại, ta sẽ gọi muội!”
Thanh Nhi nói: “Chắc chắn?”
Diệp Huyên gật đầu: “Chắc chắn!”
Thanh Nhi suy nghĩ, sau đó nhìn sang Tông chủ Đạo Tông ở một bên, ông ta lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: “Tiền bối, người yên tâm, vị công tử và cô nương này ở Đạo Tông ta, nhất định không ai dám ức hiếp!”
Thanh Nhi khẽ gật đầu, nói: “Chuyện này nói rồi! Ta tặng cho Đạo Tông của ngươi tạo hóa!”
Nói xong, nàng ấy nhìn về phía Diệp Huyên: “Huynh ở đây tu luyện, ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2622609/chuong-10230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.