Diệp Huyên lại không màng đến ông lão, hắn ngẩng đầu nhìn chân trời: “Mục Hình Chi, lăn ra đây cho ông!”
Tiếng như sấm rền!
Lúc này, một người đàn ông trung niên xuất hiện ở chân trời phía xa, người đến chính là Mục Hình Chi.
Nhìn Diệp Huyên, Mục Hình Chi lại rất bình tĩnh.
Diệp Huyên cười nói: “Ngươi là óc chó sao?”
Tần Quan đột nhiên kéo góc áo Diệp Huyên, khẽ nói: “Chó rất thông minh… Heo thì khá ngốc!”
Heo: “?”
Trên bầu trời, Mục Hình Chi nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đang mắng ta sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Chẳng lẽ ta đang khen ngươi sao?”
Mục Hình Chi nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta thật sự không hiểu nổi! Mục Hình Chi, ngươi là óc heo sao? Ta có thế cứu ngươi từ tay chủ nhân bút Đại Đạo, ngươi không thể dùng óc heo của mình ngẫm nghĩ nguyên nhân trong đó sao? Không phải ta đang nói muội muội ta mạnh thế nào, mà ta chỉ là rất khó hiểu, ngươi không biết nghĩ sao?”
Mục Hình Chi khẽ cười: “Nghĩ rồi!”
Diệp Huyên nhìn Mục Hình Chi: “Ngươi nghĩ đến mông mình rồi sao?”
Mục Hình Chi cũng không nổi giận: “Vô Biên Chủ bảo ta đến tìm ngươi, rõ ràng, ngươi không phải người bình thường! Bởi vì Vô Biên Chủ tuy có thực lực không ra sao, nhưng, con người ông ta cũng…”
Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2622579/chuong-10216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.