Sở Thiên cảm thán: "Hóa ra cách làm giàu nhanh nhất chính là đi cướp..."
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: "Sở huynh nói vậy là sai rồi!"
Sở Thiên và Diệp Trần đều nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên nghiêm túc nói: "Chúng ta không phải cướp mà là tự vệ! Cấm địa Thần Hoang kia xuất hiện thì đều thuộc sở hữu của tất cả các tu sĩ. Vị Lai Vực lại ngang ngược, muốn chiếm làm của riêng. Chẳng những vậy, họ còn định giết chúng ta. Hành động đó đúng là phát rồ, đất trời cũng không chứa nổi! Thế nên, chúng ta chỉ là đang tự vệ, là đang trừng trị cái ác giương cao ngọn cờ chính nghĩa!"
Sở Thiên câm nín một lúc mới nói: "Huynh vừa nói vậy, cái cảm giác tội lỗi trong lòng tôi hình như cũng biến mất!"
Diệp Trần cũng lập tức cảm thấy dễ chịu!
Cướp?
Không phải!
Đám người bọn họ chỉ là đang trừng trị cái ác giương cao ngọn cờ chính nghĩa!
Diệp Huyên lại nói: "Nếu ta đoán không sai thì chắc Vị Lai Vực sẽ nhanh chóng tìm đến chúng ta thôi!"
Hắn nói xong liếc hai người: "Nếu họ đến nữa, chúng ta cũng không cần nói nhiều với họ! Bởi vì những người ở đây đều cảm thấy chính mình cao hơn người khác một bậc! Thế nên, chỉ cần họ vừa xuất hiện thì phải lập tức ra tay ngay! Hai người lên trước, ta đánh lén, tranh thủ một kích diệt sạch!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2622520/chuong-10197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.