Lão Hoang vuốt râu cười: “Đúng vậy! Đương nhiên, đây cũng là chuyện rất bình thường! Ngươi nhìn Diệp Huyên kia, hoa hoè hoa sói, đánh nhau dựa vào người nhà, tu luyện cần tiền, dựa vào cái gì Tần Quan phú bà... Nói dễ nghe chút, là vua dựa dẫm, nói khó nghe chút, thật ra chính là một tên ăn bám! Ta đoán, chủ nhân bút Đại Đạo chắc chắn là đã nhìn hắn không thuận mắt! Cho nên, đã an bài cho hắn rồi!”
Nói xong, ông ta khẽ lắc đầu: “Thực ra, hắn cũng rất đáng thương, giống Vô Biên Chủ kia!”
Sở Thiên trầm giọng nói: “Đáng thương? Vô Biên Chủ?”
Lão Hoang cười nói: “Thực ra, Vô Biên Chủ cũng từng là người thiên mệnh, nhưng sau này cũng đã bị chủ nhân bút Đại Đạo vứt bỏ!”
Nói xong, ông ta lắc lắc đầu, tiếp tục nói: “Từ sau khi bị chủ nhân bút Đại Đạo vứt bỏ, Vô Biên Chủ cơ bản trở thành một người sống tạm bợ, sống đây một chút, kia một chút, kẻ vô tích sự...”
Vô Biên Chủ: “...”
Lão Hoang tiếp tục nói: “Kết cục của Diệp Huyên không khác mấy so với y! Ngươi đừng nhìn hắn hiện tại thần khí, qua một thời gian nữa, hắn sẽ bị ngươi và Diệp Trần bỏ lại phía sau, nhưng ta cảm thấy, mặc dù chủ nhân bút Đại Đạo đã vứt bỏ hắn, nhưng hẳn là sẽ không an bìa hắn chết, dù sao cũng là người y từng nhìn trúng, cho nên, trong những năm tháng tới, hắn hẳn là sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2622475/chuong-10183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.