Lục Triêu Tịch im lặng.
Ông lão cười nói: “Nha đầu, chúng ta đều rất coi trọng con, hy vọng con sẽ tiến xa hơn nữa. Dù sao vũ trụ thứ nguyên này cũng cần các con bảo vệ”.
Lục Triêu Tịch trầm giọng thưa: “Sư tôn, vũ trụ bao la này còn có thế lực nào có thể uy hiếp vũ trụ thứ nguyên của chúng ta không?”
Ông lão khẽ lắc đầu: “Đừng bao giờ nghĩ như thế, trên đời này có vô vàn điều không biết, ngay cả người sáng lập Thánh Vương Điện của chúng ta là Thánh Vương năm xưa chẳng phải cũng đã diệt vong rồi đó sao?”
Lục Triêu Tịch hơi nhíu mày: “Còn có vũ trụ văn minh cấp cao hơn chúng ta ư?”
Ông lão cười nói: “Ý ta là con phải hạ thấp bản thân, đừng để bản thân cảm thấy mình đã ở đỉnh cao rồi. Bởi vì như vậy con sẽ khó mà cải thiện được bản thân”.
Lục Triêu Tịch cúi đầu thật sâu: “Con hiểu rồi”.
Ông lão gật đầu: “Bị đánh bại thì khổ luyện đi, sau đó đi đánh lại”.
Lục Triêu Tịch nghiêm túc nói: “Vâng!”
Ông lão mỉm cười, nhìn về chân trời xa xăm sau đó dường như nhìn thấy cái gì, ông ta hơi nhíu mày: “Vô Biên Chủ… Ông ta tới nơi đó làm gì…”
Lục Triêu Tịch quay đầu nhìn: “Sư tôn, Vô Biên Chủ là ai?”
Ông lão nhìn bầu trời phía xa, nhẹ nhàng nói: “Một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2622310/chuong-10122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.