Nghe thấy lời này của Diệp Huyên, khuôn mặt Tiêu Chiến co quắp, ông ta nhìn Vô Biên Chủ: “Hậu bối của ngươi à?”
Vô Biên Chủ mặt không cảm xúc: “Không dám! Sao ta dám làm trưởng bối của hắn!”
Tiêu Chiến: “…”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Vô Biên Chủ, ông mà không diệt tộc thì mất mặt lắm”.
Tiêu Chiến do dự: “Tiểu hữu à, nói năng nhân từ chút đi”.
Sao lão không nhìn ra được người trẻ tuổi này không đơn giản chứ?
Dám ăn nói với Vô Biên Chủ như vậy có thể là người bình thường được sao?
Diệp Huyên thờ ơ nói: “Hôm nay Tiêu tộc ông tới đây để tiêu diệt Quan Huyên Thành của ta!”
Tiêu Chiến chần chừ vài giây rồi nói: “Đây hẳn là hiểu lầm thôi! Hiểu lầm thôi!”
Diệp Huyên khẽ thở dài: “Nếu không phải Vô Biên Chủ xuất hiện thì có lẽ Quan Huyên Thành của ta đã bị các ông tiêu diệt rồi. Mà… ta và Vô Biên Chủ không cùng phe nhau đâu, thật đấy!”
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên: “Đúng là ta với hắn không hề chung phe”.
Tiêu Chiến nhìn hai người, không nói gì.
Mẹ kiếp!
Hai người đang chơi ta đấy à?
Lúc này, Vô Biên Chủ đột nhiên nói: “Đi đây”.
Nói xong ông ta quay người định đi thì Tiêu Chiến chợt gọi lại: “Vô Biên!”
Vãn bối quay đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2622121/chuong-10060.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.