Diệp Huyên thấy vẻ mặt của Tần Quan thì vội nói: "Nói giỡn thôi mà!"
Tần Quan cười: "Ngươi không được dòm ngó túi tiền của ta đâu đó!"
Diệp Huyên liếc túi tiền của Tần Quan rồi gật đầu: "Được! Dù sao túi tiền của cô cũng là của ta, chúng ta tuy hai mà một!"
Tần Quan: "..."
Tiểu Tháp bỗng nói: "Tiểu chủ, người càng ngày càng không biết xấu hổ mà!"
Diệp Huyên đen mặt: "Tiểu Tháp, có phải ngươi muốn bị cho vô lãnh cung không?"
Tiểu Tháp: "..."
Đúng lúc này, Tần Quan bỗng nói: "Ra ngoài đi!"
Nàng ta nói xong bèn rời khỏi Tiểu Tháp.
Diệp Huyên chợt nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Tháp, Tần Quan không tu luyện thật hả".
Tiểu Tháp hỏi: "Ý người là sao?"
Diệp Huyên nói: "Ngươi nhìn nàng xem, nàng có thể tùy tiện ra vào Tiểu Tháp đó! Nếu không tu luyện chút nào thì sao có thể chứ?"
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Huyên lắc đầu, không nghĩ nhiều về vấn đề này nữa mà trực tiếp rời khỏi Tiểu Tháp.
Bên ngoài Tiểu Tháp.
Diệp Huyên nhìn Tần Quan đằng xa, Tần Quan lại nhìn về phía xa, ở đó có một người đàn ông trung niên đang đứng!
Diệp Huyên thấy ông ta thì cau mày!
Mạnh!
Đây là cảm giác đầu tiên của hắn!
Người đàn ông trung niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2621760/chuong-9949.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.