Diệp Huyên quay đầu nhìn Tần Quan, Tần Quan lại nhếch miệng cười: “Hắn muốn tán tỉnh ta!”
Diệp Huyên trừng mắt: “Vậy cô thích không?”
Tần Quan lắc đầu.
Diệp Huyên lại hỏi: “Cô thích hình mẫu thế nào?”
Tần Quan lại nói: “Anh hùng cái thế!”
Diệp Huyên mỉm cười: “Chẳng phải là ta sao?”
“Hả?”
Tần Quan nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Diệp Huyên quay đầu nhìn người đàn ông áo trắng phía xa, phất tay nói: “Ngươi đi đi, nàng thích kiểu như ta cơ!”
Tần Quan: “...”
Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Có phải ngươi chưa từng bị ai đánh không?”
Diệp Huyên nhíu mày: “Ta không tạo nét thì ngươi cũng tới số rồi đó, chết cả trăm lần chứ không đùa đâu. Nhưng ta là người đọc sách, đánh giết gì chứ, thường ngày ta cũng chẳng thích làm việc đó, đều chừa cho muội muội ta hoàn thành thôi!”
Tần Quan nhìn hắn: “Lầy!”
Diệp Huyên cười to rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”
Ở cạnh Tần Quan, tâm trạng hắn vui vẻ nên không muốn ra tay.
Tần Quan cũng gật đầu, không định tiếp tục dây dưa, hai người muốn đi nhưng người đàn ông áo trắng lại chặn trước mặt, hắn ta muốn nói gì đó, Diệp Huyên đã vung tay tát một cái.
Bốp!
Âm thanh thanh thúy vang lên, người đàn ông áo trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2621706/chuong-9933.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.