Lúc này, Tần Quan đột nhiên phất tay: “Nhắm vào Nghịch Loạn Thành, bắn nổ Nghịch Loạn Thành cho ta! Sau khi nổ, chờ bọn họ xây dựng lại, ta còn muốn nổ thêm lần nữa!”
Diệp Huyên do dự hỏi: “Nổ một lần là nổ sạch rồi! Sao phải nổ hai lần chứ?”
Tần Quan cười nói: “Tiền nhiều quá, không có chỗ tiêu, chỉ là chơi đùa thôi!”
Diệp Huyên: “…”
…
Tần Quan cũng không nói đùa, thật sự để cho tàu vũ trụ nhắm vào Nghịch Loạn Thành ở nơi xa.
Nhưng mà trước khi bắn phá, Tần Quan còn phái người đi thông báo cho tất cả người của Nghịch Loạn Thành ngoại trừ Minh Tông, bảo bọn họ trong vòng một khắc rời khỏi Nghịch Loạn Thành.
Đối với việc làm này, Diệp Huyên không sao hiểu nổi.
Đối với không hiểu của Diệp Huyên, Tần Quan chỉ giải thích: “Chủ nghĩa nhân đạo!”
Chủ nghĩa nhân đạo!
Diệp Huyên cạn lời.
Lúc này, một ông lão xuất hiện trước mặt Tần Quan.
Khi nhìn thấy ông lão này, sắc mặt Diệp Huyên lập tức thay đổi!
Vô Kiếp Cảnh!
Vậy mà ông lão này lại là Vô Kiếp Cảnh!
Diệp Huyên nhìn về phía Tần Quan: “Không phải người bên cạnh cô lúc trước chỉ là Thần Kiếp Cảnh sao?”
Tần Quan cười nói: “Mới mời chào!”
Sắc mặt Diệp Huyên cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2621689/chuong-9927.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.