Diệp Huyên đứng trên tàu vũ trụ nhìn về nơi sâu trong tinh không, vừa phóng mắt ra, hắn đã có thể nhìn thấy hàng trăm tinh vực, nhưng vẫn không cách nào nhìn thấy tận cùng của vũ trụ.
Lúc này, Tần Quan đi đến bên cạnh Diệp Huyên, nàng ta thoáng nhìn tinh hà xa xăm, cười nói: “Tinh không vũ trụ này xinh đẹp mà bí ẩn, thật khiến người ta ngóng trông!”
Diệp Huyên gật đầu, cười nói: “Đúng vậy!”
Tần Quan quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Đừng quên một chuyện, Vô Biên Chủ kia vẫn chưa chết!”
Vẻ mặt Diệp Huyên bình tĩnh: “Muốn ông ta chết, không phải là chuyện rất đơn giản sao?”
Nói xong, hắn khẽ cười: “Ta nói một câu là được!”
Tần Quan giơ ngón tay cái: “Trâu bò!”
Diệp Huyên cười ha ha.
Tần Quan cười nói: “Lại nói, phải cảm ơn lúc trước ngươi đã cho ta cơ hội nói chuyện với muội muội ngươi, bởi vì lần nói chuyện kia, đạo khoa học kỹ thuật của ta đã có đột phá về chất!”
Diệp Huyên hơi kinh ngạc: “Đột phá về chất?”
Tần Quan gật đầu: “Bây giờ, dưới sự chỉ dạy của ta, người của ta đã phát triển nghiên cứu toàn diện, chẳng bao lâu nữa, tất cả khoa học kỹ thuật của ta đều sẽ được cải tiến, khi đó…”
Nói xong, khóe miệng nàng ta hơi cong lên: “Khi đó, ta sẽ vô cùng trâu bò!”
Diệp Huyên: “…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2621682/chuong-9924.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.