quản lý, tha cho tôi đi. Tôi sẽ nghe lời mà. Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì".
Ngô Hữu Lợi bước vào một căn phòng, trông giống như một tầng hầm, rất tối.
Chỉ có một tấm gương trên bức tường cách đó không xa, nguồn sáng duy nhất là từ phía đối diện của tấm gương.
Kỳ lạ thay, cảnh tượng mà chiếc gương này chiếu lại tình cờ chính là nhà vệ sinh nữ mà lúc nãy Lý Phong đang điều tra.
Và Trương Miêu Miêu, người mà Lưu Lệ Lệ và những người khác đang tìm kiếm, lúc này đã bị mắc kẹt trong một không gian nhỏ phía sau tấm gương này.
Quần áo trên người Trương Miêu Miêu trông rất xộc xệch, không còn tinh tế như mọi khi.
Cả người rối như tơ vò, lôi thôi lếch thếch.
Ngô Hữu Lợi chậm rãi đi đến trước mặt Trương Miêu Miêu, không nói một lời, kéo khóa quần của hắn xuống.
"Nào".
Ngô Hữu Lợi chỉ cần một từ, không cần nhiều nhặn gì, Trương Miêu Miêu đã ngoan ngoãn bò qua, thè lưỡi như một con chó.
Ngô Hữu Lợi hưởng thụ, hắn đã bắt đầu tưởng tượng khi hắn nhốt Hứa Mộc Tình trong một không gian tương tự, hắn có thể chơi cô tùy thích.
Sau đó, sau khi Ngô Hữu Lợi đã xả hết sự bức bối lên người Trương Miêu Miêu, hắn đá Trương Miêu Miêu xuống đất, sau đó bỏ đi với một tràng cười lớn.
"Quản lý, quản lý, tôi sẽ nghe lời mà, anh thả tôi ra đi mà".
"Yên tâm, cô nhất định sẽ được ra ngoài, nhưng đừng vội, bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2621390/chuong-9820.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.