Võ Quân quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên, nhíu mày, Diệp Huyên cười nói: “Lần đầu tiên, ngươi đã muốn giết ta, vừa rồi, ngươi cũng muốn giết ta, nhưng là, ngươi lại không giết! Vì sao? Ngươi không phải không muốn giết, ngươi là không dám giết. Có đúng không?”
Võ Quân nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Cho nên ngươi liền thấy có chỗ dựa nên không sợ hãi như vậy?”
Diệp Huyên từ từ đứng dậy, hắn nhìn thẳng vào Võ Quân: “Ta mặc kệ các ngươi có ân oán gì với chủ nhân bút Đại Đạo và vũ trụ hiện hữu, ta chỉ biết, hiện tại các ngươi đã có ân oán với lão tử! Nữ nhân, ta nói cho ngươi, hoặc là ngươi hiện tại giết ta, bằng không, ngày sau ta nhất định sẽ giết sạch Thái Linh tộc của ngươi.”
Sợ?
Sợ có thể giữ mạng sống không?
Không!
Nếu cô gái trước mắt muốn giết hắn, hắn có sợ hãi thế nào cũng không thể giữ được mạng, mà cô gái trước mắt muốn giết hắn nhưng lại không có giết hắn, hai loại khả năng, một là hắn hữu dụng, hai là không dám giết hắn!
Mà hắn cố ý chọc giận cô gái, chính là muốn nhìn xem đối phương là bởi vì loại nguyên nhân nào không giết hắn.
Võ Quân nhìn Diệp Huyên, sát ý trong mắt giống như thực chất, nhưng nàng vẫn như trước không hề động thủ, nhưng tay phải nàng ta đã từ từ nắm chặt.
Đúng lúc này, Diệp Huyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2621164/chuong-9739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.