Không bao lâu, A Mạc Linh đã dẫn Diệp Huyên đến trước một cửa đá lớn, cửa đá này cao tới nghìn trượng, rộng cũng cả trăm trượng, người đứng trước cửa đá liền có cảm giác nhỏ bé.
Lúc này, A Mạc Linh đột nhiên hành lễ với cửa đá, vẻ mặt thành kính.
Diệp Huyên có chút tò mò: “A Mạc Linh, nơi này là?”
A Mạc Linh nghiêm mặt nói: “Võ giới, nơi mà các thế hệ Võ Quân của Thái Linh tộc ta sống”.
Võ giới!
A Mạc Linh dẫn theo Diệp Huyên bước vào cửa đá, mới vừa bước vào cửa đá, hai người đã trực tiếp xuất hiện trên một ngọn núi đơn, ngọn núi đơn này cao tới vạn trượng, giống như một thanh kiếm khổng lồ sừng sững ở trong trời đất, cực kỳ đồ sộ!
Trên đỉnh ngọn núi đơn này, một cô gái mặc áo bào tím đang ngồi khoanh chân, mái tóc thả tung bay ở sau lưng, cả người giống như hợp làm một thể với trời đất, một chút hơi thở cũng không có!
Võ Quân!
A Mạc Linh hành lễ thật sâu với cô gái áo bào tím: “Bái kiến Võ Quân!”
Võ Quân khẽ gật đầu, không nói gì.
A Mạc Linh cung kính địa đứng ở một bên, cũng không dám nói chuyện.
Diệp Huyên nhìn thoáng qua Võ Quân, sau đó đi chầm chậm về phía Võ Quân, nhìn thấy một màn này, sắc mặt A Mạc Linh đột nhiên thay đổi, nàng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2621159/chuong-9737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.