Nói đến đây, ông ta dừng lại rồi mới nói tiếp: “Đương nhiên không thể so sánh với Dương tộc!”
Diệp Huyên: “…”
Cổ Hàn nhìn Diệp Huyên, trong lòng khá bất ngờ.
Tiêu Lan nói tiếp: “Lúc trước chúng ta nhận được tin của Các chủ về vị trí cụ thể của di tích đấu giá này, nếu Thiếu chủ muốn đấu giá bản đồ của di tích này, e là ít nhất phải chuẩn bị một trăm triệu Trụ Mạch”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Nếu ta muốn thì nói với Tần Quan luôn chẳng phải là xong chuyện sao?”
Nghe vậy, Tiêu Lan hơi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng nói: “Đúng thế ạ!”
Ông ta chợt thấy hơi xấu hổ, lúc này ông ta mới nhớ ra quan hệ giữa Diệp Huyên và Các chủ nhà mình không tầm thường.
Đối với người ngoài, bản đồ di tích này vô cùng quý giá, nhưng trong tay Tần Quan ước chừng chẳng khác gì giấy vụn.
Nếu Diệp Huyên cần thì cứ lên tiếng, chẳng phải là chuyện rất đơn giản sao?
Diệp Huyên chợt hỏi: “Trong số vật phẩm đấu giá hôm nay, có thứ gì ta có thể dùng được không?”
Tiêu Lan trầm giọng bảo: “Hôm nay chỉ đấu giá hai món thần vật, thứ nhất là di tích của Đạo Thần, thứ hai là mảnh vỡ đạo thạch Càn Khôn!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Mảnh vỡ đạo thạch Càn Khôn?”
Tiêu Lan gật đầu: “Đạo thạch Càn Khôn hoàn chỉnh có chứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2620303/chuong-9424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.