Diệp Huyên chớp mắt: “Không hỏi thì thôi, nếu hỏi chỉ có thể nói là vô địch!”
Nói xong, hắn kéo Ngạn Bắc đi về phía xa.
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên quay đầu nhìn về phía mấy người Ngạn Nam, cười nói: “Các người cũng có thể tín ngưỡng Thanh Nhi!”
Nghe vậy, sắc mặt Ngạn Nam lập tức thay đổi, ông ta nhìn pho tượng Cổ Thần đã hoàn toàn nứt vỡ kia, cúi người thật thấp, không ngừng dập đầu: “Ngạn tộc ta chỉ tín ngưỡng một vị Cổ Thần, suốt đời suốt kiếp!”
Bọn họ không biết bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội gì.
Nghe thấy lời của Ngạn Nam, Diệp Huyên khẽ mỉm cười, sau đó kéo Ngạn Bắc rời đi.
Lúc này, Ngạn Nam chợt nói: “Bắt đầu từ bây giờ, Ngạn Bắc không còn là người của Ngạn tộc ta nữa!”
Ngạn Bắc khẽ run rẩy.
Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Ngạn Bắc, cười nói: “Không bao lâu nữa, khi cô quay lại một đây, Ngạn tộc sẽ xem cô là một niềm vinh dự! Tin tưởng ta!”
Ngạn Bắc gật đầu.
Hai người rời đi.
Cổ Thần kia chợt nói: “Ngươi…”
Diệp Huyên quay đầu nhìn Cổ Thần bằng ánh mắt lạnh như băng: “Ông không cần nói nhảm với ta, ta hoan nghênh ông đến xử ta, ta tên Diệp Huyên, mong bị gây hấn!”
Dứt lời, hắn đột nhiên chém ra một kiếm.
Ầm!
Pho tượng kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2620114/chuong-9360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.