Diệp Huyên chớp mắt: “Nghiêm trọng thế à?”
Ngạn Bắc gật đầu: “Gia tộc chúng ta phải thờ phụng Thần. Nói đi cũng phải nói lại, ngươi có tín ngưỡng không?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Có!”
Ngạn Bắc hỏi: “Là ai?”
Diệp Huyên cười nói: “Thanh Nhi!”
Ngạn Bắc nhíu mày: “Chưa từng nghe nói tới!”
Diệp Huyên cười khẽ nói: “Muội muội của ta, tín ngưỡng của ta chính là nàng, ngoài nàng, những vị Thần khác ta đều không coi trọng! Tin tưởng Thanh Nhi, mãi mãi vô địch!”
Ngạn Bắc liếc Diệp Huyên: “Chẳng lẽ nàng ta còn lợi hại hơn cả Thần ư?”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Có lẽ còn lợi hại hơn!”
Ngạn Bắc đột nhiên ngồi xuống trước mặt Diệp Huyên, nàng ta nhìn thẳng vào hắn: “Đồ khoác lác!”
Diệp Huyên: “…”
Ngạn Bắc lại nói: “Ta đã trốn ra ngoài đấy, ngươi có biết tại sao không?”
Diệp Huyên hỏi dò: “Không muốn bị ràng buộc cả đời à?”
Ngạn Bắc gật đầu: “Phải”.
Diệp Huyên im lặng.
Ngạn Bắc nhìn hắn: “Bọn họ sẽ đến bắt ta về”.
Diệp Huyên vẫn không nói gì.
Ngạn Bắc liếc hắn: “Lại im lặng rồi!”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Cô có thể đừng ngồi gần ta như thế không?”
Lúc này Ngạn Bắc đang ngồi trước mặt hắn, nếu đến gần hơn, nàng ta sẽ ngồi lên đùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2620051/chuong-9339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.