Hắn nhận ra trước cây bút này, mọi biện pháp che giấu đều vô ích.
Câu nói của Diệp Huyên khiến Bắc Ngạn nheo mắt lại, một tia lạnh lùng lóe lên.
Diệp Huyên liếc nàng ta: “Bắc Ngạn cô nương sẽ không giết người diệt khẩu chứ?"
Bắc Ngạn nhìn hắn: “Nếu ta muốn thì sao?"
Diệp Huyên cười: “Cô sẽ không làm vậy”.
Bắc Ngạn: “Vì sao?"
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Vì cô không đánh lại ta”.
Bắc Ngạn ngẩn ra, đoạn nở nụ cười xinh đẹp rạng ngời.
Diệp Huyên chỉ cong môi uống trà.
Một hồi sau, Bắc Ngạn cười lên: “Diệp công tử quả nhiên rất thú vị, trò chuyện với ngươi khiến ta thích thú vô cùng”.
Diệp Huyên nghĩ một hồi, nói: “Bắc Ngạn cô nương... À, thật ra phải gọi là Ngạn Bắc cô nương mới phải, đúng chứ?"
Đôi mắt đối phương nheo lại, bên trong hiện lên vẻ hoang mang khiếp sợ, hai tay siết chặt.
Diệp Huyên cười: “Xem ra ta đoán đúng rồi”.
Sau một hồi im lặng, Bắc Ngạn mới nói: “Phải”.
Diệp Huyên cười: “Ngạn Bắc cô nương, ta thích dùng lòng thành đối đãi người khác, nhưng cô nương từ đầu đến giờ chưa từng nói một câu thật lòng nào... Nói thật, hảo cảm của ta với cô đã giảm đi rất nhiều đấy”.
Ngạn Bắc lẳng lặng nhìn hắn.
Diệp Huyên đứng dậy đi ra nhìn bầu trời ngoài điện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2619972/chuong-9314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.