Diệp Huyên cười: “Vậy thì chào mừng”.
Lý Tuyết nhìn vào mắt hắn: “Nhưng ta có thể sẽ khiến ngươi gặp phiền phức”.
Diệp Huyên cong môi: “Chỉ cần ta muốn, toàn bộ chư thiên vũ trụ này sẽ tan thành mây khói trong chớp mắt”.
Lý Tuyết: “..”.
Cứ như vậy, Lý Tuyết trở thành một thành viên của thư viện Quan Huyên.
Sau khi gia nhập rồi, Lý Tuyết mới thấy vô cùng kinh ngạc.
Nàng ta phát hiện ra phần lớn học viên trong thư viện chỉ là người bình thường.
Nơi này không lấy tu luyện làm chủ mà chú trọng vào học tập, hơn nữa những đầu sách bên trong cũng cực kỳ đồ sộ, thể loại nào cũng có.
Lý Tuyết ban đầu chỉ là chán ghét cuộc sống của mình, muốn trốn thoát khỏi gánh nặng trên lưng, nhưng bây giờ nàng ta mới nhận ra mình thật sự rất thích nơi này.
Thích bầu không khí.
Thích các học viên.
Thích cả Viện trưởng.
...
Diệp Huyên đi ra ngọn núi phía sau thư viện Quan Huyên, nơi đó vốn không có gì cả, nhưng bây giờ đã mọc lên một khu rừng trúc rậm rạp, cũng chính là kiệt tác của Thư Hiền.
Sau khi có tiền, hắn tất nhiên phải trang hoàng thư viện một chút, bởi mục tiêu của nó là nhắm về tương lai, nếu đơn giản quá thì không được. Nhưng dù sao cũng là thư viện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2619958/chuong-9310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.