Muốn tham gia buổi đấu giá lần này thì nhất định phải có tài sản cá nhân là năm trăm vạn Trụ Mạch!
Lúc xe ngựa chở Diệp Huyên tới cửa chính của Tiên Bảo Các, ánh mắt của rất nhiều người ở đó đều đổ dồn về phía hắn.
Xe ngựa?
Chơi trò gì thế?
Lúc Diệp Huyên xuống khỏi xe ngựa, sắc mặt của đám người lập tức lộ vẻ kỳ quái.
Bởi vì Diệp Huyên ẩn giấu khí tức của bản thân, lại thêm việc sở hữu bút Đại Đạo, nên thoạt nhìn hắn chỉ là một người bình thường.
Trang phục hắn mặc vô cùng bình thường, chỉ là một bộ trường bào màu xanh, trong tay còn cầm theo một cuốn sách cổ, bên hông treo một chiếc bút không có vỏ ngoài, thoạt nhìn đúng là nghèo nàn, đặc biệt là chiếc bút, trông rẻ rúm tới độ còn chẳng có cả nắp đậy.
Diệp Huyên không để ý đám người xung quanh mà đi thẳng về phía Tiên Bảo Các.
Con người sống trên đời đừng nên quá để ý tới ánh mắt của kẻ khác, bởi vì ngươi sống cho bản thân, chứ không phải sống cho người khác.
Tất nhiên nguyên nhân quan trọng nhất chính là, hắn cảm thấy hắn cũng chẳng giàu bằng những người vây quanh đây…
Xem thường ta hả?
Đùa chắc!
Có thực lực thì mới có thể hoàn toàn phớt lờ ánh mắt người khác, bởi vì ngươi giỏi giang hơn hẳn bọn họ!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2619869/chuong-9279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.