Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Tri Hiền trở về, sắc mặt ông ta rất khó coi.
Diệp Huyên hỏi: “Sao rồi?”
Tri Hiền cười gượng: “Muốn gặp ông chủ của bọn họ phải hẹn trước, chúng ta vừa mới hẹn trước… có lẽ ba ngày sau ông chủ của bọn họ mới gặp chúng ta!”
Nghe vậy, Diệp Huyên nhíu mày, hắn liếc nhìn xung quanh thì phát hiện, bên cạnh những người đọc sách trong này đều có một người nhiệt tình tiếp đãi, nhưng bên chỗ ba người bọn họ lại chẳng có ai!
Dứt khoát lựa chọn bỏ qua bọn họ!
Thanh Khâu khẽ kéo ống tay áo Diệp Huyên, sau đó nhỏ giọng nói: “Là bởi vì chúng ta nghèo nên mới không được coi trọng sao?”
Diệp Huyên im lặng.
Ta nên trả lời ngươi thế nào đây?
…
Thanh Khâu nhìn Diệp Huyên và chờ đợi câu trả lời.
Diệp Huyên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi nói không sai”.
Thanh Khâu hơi cúi đầu.
Diệp Huyên xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Thanh Khâu, mỉm cười, nói: “Đừng buồn, xã hội này thực thế vậy đó, lúc ngươi nhỏ yếu thì bọn họ coi thường ngươi, khi ngươi, khi ngươi giàu thì bọn họ đố kỵ ngươi”.
Thanh Khâu gật đầu: “Hiểu rồi”.
Tri Hiền ở bên cạnh cũng than thở: “Ta…”
Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Không sao, Hiền lão tinh thông học vấn nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2619812/chuong-9260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.