Bức tượng này chính là tượng của cha hắn, vừa cũ nát, lại còn sứt vỡ không hoàn chỉnh… Đến mắt cũng chỉ còn một bên!
Ở một bên, mười mấy người do Ông lão lôi thôi cầm đầu đang ăn như hổ đói!
Mười mấy người đó cứ như bị bỏ đói mấy trăm năm nay, tướng ăn còn khó tả hơn cả Thiên Khí!
Diệp Huyên nhìn bọn họ, hoàn toàn cạn lời.
Giờ phút này, hắn cảm thấy cuộc đời đúng là đen tối không gì sánh được.
Trò gì vậy?
Một lát sau, đám người Ông lão lôi thôi đã ăn uống no nê, Ông lão lôi thôi đi tới trước mặt Diệp Huyên, cúi gập người hành lễ: “Thiếu chủ!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu, sau đó nói: “Ăn xong chưa?”
Ông lão lôi thôi nhếch miệng cười: “No rồi!”
Diệp Huyên cười nói: “Nói vài lời về Huyền Tông và các ông đi!”
Hắn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nếu những người này là người của cha hắn thì có lẽ cũng không phải người bình thường.
Ông lão lôi thôi hơi do dự, sau đó hỏi: “Có phải thiếu chủ hơi thất vọng không?”
Diệp Huyên nhìn ông ta, cười nói: “Sao ông biết?”
Ông lão lôi thôi cười khổ: “Vẻ mặt và ánh mắt của thiếu chủ lộ ra vài phần thất vọng! Rõ ràng chúng ta hoàn toàn không hề giống những gì thiếu chủ nghĩ!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2619785/chuong-9252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.