Diệp Huyên im lặng.
Yêu Liên nhìn Diệp Huyên chằm chằm, nói với vẻ phấn khích hơn: “Nào, gọi đi, ngươi hãy gọi cứu binh đi”.
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, Đạo Lăng đang bị vây đánh điên cuồng bỗng nói với giọng run run: “Diệp huynh… Huynh nghe lời nàng ta, gọi cứu binh đi”.
Thiên Thích cũng vội gật đầu: “Ừ… Gọi đi… Chuyện này không có gì sai, là do bọn họ không nói võ đức trước”.
Diệp Huyên do dự một lúc rồi thở dài, hắn lấy chiếc nhẫn Huyên ra rồi nói: “Thật ra ta thật sự không muốn dựa vào người nhà…”
Đạo Lăng ở bên cạnh liền vội nói: “Hiểu, bọn ta hiểu, cái này là do mẹ kia bảo huynh gọi, không liên quan gì đến huynh. Diệp Huynh không nên quá nặng lòng, bất quá để ta gánh tội thay cũng được”.
Diệp Huyên hạ giọng nói: “Nhưng ta cảm thấy cuộc sống như vậy thật vô nghĩa, cứ đánh không lại là đi gọi người nhà, vậy thì còn ra gì nữa?”
Đạo Lăng nói với giọng run run: “Người ta đã đánh hội đồng huynh rồi mà huynh còn để tâm đến chuyện đó làm gì?”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Nhưng như thế thì sẽ có tính ỷ lại. Sau này một khi gặp phải vấn đề thì ta sẽ nghĩ đến việc gọi người nhà, cứ như vậy thì ta sẽ trở thành thiếu gia mất”.
Đạo Lăng nhìn Diệp Huyên với vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Diệp huynh, lẽ nào bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2619734/chuong-9235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.