Nghe vậy, Diệp Huyên hơi nhíu mày, sau đó huyền khí trong cơ thể hắn dâng trào, dần dần nhẫn Huyên khẽ rung lên.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên sửng sốt: “Má ơi, thật sự có tác dụng này!”
Nhưng chẳng bao lâu, nhẫn Huyên lại đứng yên trở lại.
Không có gì hết!
Vẻ ngờ vực lóe lên trong mắt Diệp Huyên, thế này là sao nhỉ?
Lúc này, thời không trước mặt Diệp Huyên đột ngột khẽ rung.
Thấy vậy, sắc mặt Diệp Huyên và Đạo Lăng đều hơi thay đổi, đúng lúc này, thời không đột nhiên tách ra, một ông lão chầm chậm bước đến.
Ông ta hơi gù, mặc chiếc ào bào đen rộng rãi, tay phải cầm theo một cây gậy.
Khi nhìn thấy ông lão lưng còng này, trong mắt Diệp Huyên và Đạo Lăng đều thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Thế mà họ lại không cảm nhận được hơi thở của ông ta.
Ông lão lưng còng chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Huyên, hơi cúi đầu nói: “Cổ Xuyên bái kiến Thiếu chủ!”
Diệp Huyên do dự một chút rồi hỏi: “Ông là người của mẫu thân à?”
Cổ Xuyên gật đầu: “Đúng thế!”
Diệp Huyên vội hỏi: “Vậy mẫu thân ta ở đâu?”
Cổ Xuyên đáp: “Rất xa, rất xa!”
Rất xa!
Diệp Huyên nhíu mày.
Lúc này Cổ Xuyên lại cất lời: “Chủ nhân bảo ta gửi lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2619295/chuong-9070.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.