Bây giờ y chỉ còn lại linh hồn, hơn nữa còn đang ở Tử Gian Chi Giới, bị hạn chế đủ đường.
Đời này coi như xong!
Trong đầu Đạo Lăng chỉ còn lại suy nghĩ cuối cùng này.
Ngay khi chưởng của người bí ẩn sắp đánh chết Đạo Lăng thì một làn kiếm quang chợt xuất hiện trước mặt y.
Ầm!
Kiếm quang vỡ tan, nhưng Đạo Lăng thì đã ở cách xa hàng trăm trượng, mà trước mặt y chính là Diệp Huyên.
Đạo Lăng nhìn Diệp Huyên: “Huynh cứu ta!”
Diệp Huyên nói: “Nói gì thừa thãi quá vậy?”
Đạo Lăng: “…”
Diệp Huyên nhìn về nơi xa, ở đó có một người đàn ông trung niên.
Diệp Huyên nhìn ông ta sau đó châm chọc: “Công bằng? Đây là công bằng của Thích tộc các ông à? Các ông không thấy nực cười hả?”
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên bình tĩnh: “Công bằng? Thích tộc ta công bằng với các ngươi là do chúng ta nhân từ, nếu chúng ta không công bằng với các ngươi thì đó mới là điều nên làm”.
Diệp Huyên trầm giọng bảo: “Dù gì ông cũng là cường giả Tuế Nguyệt Cảnh, sao có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy?”
Người đàn ông trung niên giễu cợt: “Liêm sỉ? Người thiên mệnh à, ngươi ngây thơ thật đấy, ta hỏi ngươi, thế gian này, liêm sỉ có ích lợi gì? Có thể tăng tu vi hay có thể mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2619099/chuong-9002.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.