Diệp Huyên khó hiểu: “Là ngươi bảo chúng ta cùng lên mà!”
Thích Thiên nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Bây giờ ta muốn đấu đơn!”
Diệp Huyên quay sang nhìn Đạo Lăng: “Hắn muốn đấu đơn”.
Đạo Lăng suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Thật không biết xấu hổ!”
Diệp Huyên: “…”
Thích Thiên lại nói: “Đúng thế, ta thừa nhận ta không thể đánh lại khi hai người các ngươi liên thủ, nhưng đến dũng khí để đấu đơn mà các ngươi cũng không có sao?”
Lúc này, vẻ mặt Thích Thiên đã bình tĩnh trở lại, trong mắt không còn vẻ xốc nổi và gớm ghiếc khi nãy nữa.
Hơn nữa, gã còn chủ động thừa nhận mình không đánh lại hai người, để tâm cảnh của mình thoải mái.
Dù sao gã cũng là một kẻ kiêu ngạo, không thể để vài ba câu nói của Diệp Huyên và Đạo Lăng phá hỏng tâm cảnh được.
Diệp Huyên liếc Thích Thiên, phải nói rằng người trước mặt đúng là không tầm thường, khác hẳn những đối thủ hắn từng gặp trước đây, không chỉ thực lực mạnh mà tâm cảnh cũng gần như không có khuyết điểm, dùng lời nói khó mà hạ gục được gã.
Diệp Huyên hỏi Đạo Lăng: “Huynh lên hay ta lên?”
Đạo Lăng suy nghĩ một chút rồi đáp: “Để ta đi”.
Nói xong y đột nhiên tiến lên một bước.
Bùm!
Trong tích tắc, một luồng khí thế đáng sợ quét ra từ trong cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2619091/chuong-8999.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.