g vô cùng căm phẫn, trong người ngập tràn hận thù.
Hắn muốn giết người.
Suy nghĩ duy nhất của hắn lúc này là băm vằm đám người Lý Phong ra thành trăm mảnh.
Lúc này, có tiếng gõ cửa.
Ngô Đức Khải rống to: “Cửa không khóa, vào đây cho tôi”.
Sau đó, Vương Cường dẫn theo một nhóm đàn em đi nhanh đến trước mặt Ngô Đức Khải.
“Ông chủ, tôi đã gọi tất cả mọi người tới rồi”.
“Bây giờ chỉ cần mệnh lệnh của anh, tôi sẽ lập tức dắt người đến san bằng cái nhà hàng Bách Vị Nguyên đó, sau đó băm vằm những kẻ trong đó ra thành trăm mảnh!”
Ngô Đức Khải nhìn chằm chằm Vương Cường.
Hắn nhặt một bức ảnh đã được in ra ở bên cạnh chiếc ghế, ném cho Vương Cường.
“Đưa người phụ nữ này đến chỗ tôi, còn những người lại thì giết hết đi”.
Khoảnh khắc Vương Cường nhìn thấy tấm ảnh trên mặt đất, hai mắt gã sáng lên, người đâu mà đẹp quá!
Con ngươi trong mắt Vương Cường đảo quanh một vòng.
Gã không nói thêm lời nào, lập tức dắt người vội vàng rời đi.
Năm chiếc xe tải phóng nhanh trên đường phố!
Vương Cường ngồi trên chiếc xe đầu tiên, cứ nhìn chằm chằm vào ảnh của Hứa Mộc Tình.
Tên đàn em bên cạnh vừa nhìn đã thốt lên: “Oa, đại ca à, người phụ nữ này đẹp quá đi!”
“Thảo nào ông chủ của chúng ta cứ luôn thầm thương trộm nhớ người phụ nữ này”.
“Em còn nghĩ là đám đàn bà õng ẹo cơ”.
“Không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2619024/chuong-8976.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.