m thiết.
Tiếng kêu gào thê lương vang vọng khắp cả khu đất hoang.
Ngô Đức Khải trần truồng bị trói trên nắp đông cơ.
Hắn vừa phải chịu đựng cảm giác như nằm trên tấm sắt trong lò nướng.
Vừa phải chịu đựng tốc độ gió quật vào người.
Hứa Hạo Nhiên lái xe ngày càng nhanh.
Hơn nữa đường còn không bằng phẳng.
Lúc chạy xe còn xóc nảy.
Ngô Đức Khải nằm trên nắp động cơ giống như miếng thịt nướng bị lật ra lật lại.
Giữa tiếng la hét, Ngô Đức Khải bắt đầu cầu xin.
Khi Hứa Hạo Nhiên chầm chậm dừng xe, mở cửa anh ta liền hít hà một cái.
Trịnh Tiểu Thụ ngồi ở ghế phụ cười nói: “Hình như ngửi thấy mùi thịt nướng”.
Hứa Hạo Nhiên gật đầu: “Còn hơi khai nữa”.
Hai người một trái một phải đi đến trước mặt Ngô Đức Khải.
Hai người cười càng lúc càng nham hiểm.
Cách này của Lý Phong quả thức quá tuyệt!
Sợ rằng không ai có thể chịu được sự giày vò cả thể xác lẫn tinh thần như thề này.
Hứa Hạo Nhiên và Trịnh Tiểu Thụ không biết rằng, cách này là cách mà Hồng Hải dùng nhiều nhất.
Một chiếc xe Suv chạy như bay trên sa mạc với nhiệt độ mấy chục độ.
Sau đó, trói một người lên nắp động cơ, cái cảm giác đó như thế nào?
Không đến mấy phút, người đó sẽ bị nướng đến cháy xém khét lẹt!
Như Ngô Đức Khải còn được xem là may mắn rồi.
Ít ra, hắn vẫn còn có thể nói được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2619008/chuong-8968.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.