Hứa Hạo Nhiên xuống xe liền vươn vai một cái, xương cốt toàn thân dãn ra kêu tiếng “khục khục”.
Bọn họ đã lái xe trên đường đèo tròn bảy tiếng đồng hồ rồi.
Lúc này, Lý Đông Đông đi từ phía xe của giáo sư Edek lại.
Lý Đông Đông hơi cau mày, cô ấy có vẻ hơi sốt ruột.
Lý Đông Đông nói với Lý Phong: “Anh Lý, anh mau khuyên giáo sư Edek đi”.
“Ông ấy không nghe lời khuyên của tôi, nhất định phải đi vào núi lúc này”.
Lý Đông Đông chỉ bốn hướng ngọn núi với cây cối rậm rạp um tùm.
“Sau khi trời tối, đường rất khó đi, hơn nữa trong rừng rậm có thể xảy ra bất cứ mọi việc”.
“Cho dù là người bản địa chúng tôi, cũng không ai tình nguyện đi đường núi vào lúc trời tối”.
Lý Phong hỏi: “Ngôi làng gần đây nhất còn cách đây bao lâu?”
“Khoảng cách mỗi ngôi làng ở đây nếu đi đường đường núi thì mất mấy tiếng đồng hồ”.
“Hơn nữa, cho dù là người bản địa thông thuộc địa hình cũng rất dễ đi lạc”.
“Buổi tối nếu bị đi lạc trong rừng sẽ rất nguy hiểm!”
Không đợi Lý Phong mở lời, Hứa Hạo Nhiên đã cười hi hi nói.
“Người đẹp ơi, cô yên tâm đi! Trong rừng bất kề có hổ dữ hay chó sói, chỉ cần có anh rể tôi ở đây, anh ấy chỉ hống lên một tiếng là có thể đuổi bọn chúng đi”.
“Còn về cô thì yên tâm đi, đã có anh Dương bảo vệ rồi”.
Hứa Hạo Nhiên nháy nháy mắt: “Nếu tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2619002/chuong-8962.html