được gọi là Vô Lương.
Lúc Ngô Lương đỡ lấy cái bình sứ từ tay Lý Phong, khóe mắt ông ta hơi run rấy.
Động tác rất nhỏ này bị Lý Phong nhìn thấy.
Ngô Lương cố ý dùng ánh mắt thờ ơ liếc qua liếc lại.
Mặc dù chỉ vài cái liếc mắt nhỏ nhưng Lý Phong đã nhận ra một điều từ ánh mắt ông ta.
Ngô Lương biết cái bình sứ này.
Sau đó ông ta ném lại cái bình cho Lý Phong.
"Cái bình sứ này chả có gì đặc biệt, đúng là hơi lâu đời nhưng cũng không đáng mấy tiền, nếu cậu muốn bán thì tôi mua nó với giá hai nghìn tệ".
Lý Phong hôm nay mặc một bộ quần áo bình thường giống mọi hôm.
Hứa Mộc Tình thì khỏi phải nói.
Từ trước đến nay cô đều mặc hàng đặt may riêng.
Nếu không có mắt nhìn thì không thể biết giá của bộ quần áo cô mặc trên người những mấy chục nghìn tệ.
Vì thế Ngô Lương thấy, Lý Phong và Hứa Mộc Tình cũng chỉ là hai người bình thường thôi.
Đám người trẻ như bọn họ là dễ lừa gạt nhất.
"Ông đùa à, cái bình sứ này nửa năm trước tôi mua của ông chủ này với giá năm nghìn tệ đấy, tôi chả thèm bán với giá hai nghìn tệ đâu".
Ông chủ sạp hàng vò đầu bứt tai, không nhớ rõ mình từng bán cái bình này cho Lý Phong.
Ngô Lương cười ha hả: "Nhóc con, mua năm nghìn chứng tỏ cậu bị lừa rồi".
"Tôi nói thật với cậu, cái bình trong tay cậu nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2618806/chuong-8897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.