Chương trước
Chương sau
Tô Nhạc cũng chính là cố ý trêu chọc thoáng một phát Dạ Thần,đâu nghĩ đến Dạ thần sẽ bầy ra bộ dạng sói đói đòi ăn? Coi như muốn tạichỗ này giải quyết!(không nên phán quyết năng lực đàn ông)

Ngày bình thường vui đùa, tiết mục ngắn các loại Tô Nhạc có thểhá miệng sẽ tới, nhưng nếu như bị bắt đúng điểm thì sẽ im re luôn.

Tô Nhạc náo loạn mặt hồng hẳn nên, thò tay đem Dạ Thần đẩy ra,cố ý nói sang chuyện khác, "Không nên náo loạn, chúng ta kế tiếp làm sao bây giờ? Trưởng bối hai nhà gặp nhau không thể lừa dối tốt được!"

Thấy Tô Nhạc lúng túng, Dạ Thần cũng không có được một tấc lạimuốn tiến một thước, buông cô ra, bất cần đời nói: "Tự nhiên là binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, đêm nay trước để cậu anh gặp bố mẹ em!"

Tô Nhạc suy nghĩ một chút, tạm thời cũng chỉ có thể như thế.

Dù sao cái này Dạ Thần coi như là man sẽ giả vờ giả vịt đấy, vừa rồi trước mặt ba mẹ cô còn giả bộ rất đáng tin cậy, cho nên cũng làmuốn thử tin tưởng anh ta một chút.

Nhưng sau đó lại nghĩ tới Dạ Thần có thể đến cục dân chính tùytiện có thể tìm một cô gái có thể kết hôn với mình, Đàn ông như vậy làmsao có thể tin tưởng dễ dàng cho được?

Tô Nhạc nhìn một chút thời gian, trực tiếp phân phó nói: "Về đêm nay trưởng bối hai nhà gặp nhau chuyện này do anh an bài, tôi lập tứccòn phải đi làm, ân, chỉ cần anh an bài không có chuyện gì không mayxuất hiện, về sau tôi cũng sẽ giúp anh, trước mặt người nhà anh làm biađỡ đạn tốt cho anh!" Nói qua, Tô Nhạc lúc này liền tránh người.

Dạ Thần nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Nhạc nhìn một hồi lâu,sau đó gọi một cú điện thoại, "Quý thị trưởng, đêm nay có chuyện muốnlàm phiền ông!"

...

Tô Nhạc đi vào công ty, liền tiến vào văn phòng.

Nghĩ đến Chị cả bị ba mẹ bắt ở nhà hỏi chuyện, đoán chừng buổi sáng hôm nay sẽ không tới đây quá sớm được.

Tô Nhạc đã đến phòng chủ biên của Chị cả, đem một ít văn bản tài liệu bản thảo thu thập xong.

Tô Nhạc hiện tại làm ở công ty Lục Hải, tại Hải Thị thì lục hải là tập đoàn truyền thông số 1.

Có thể nói, công ty bọn họ mỗi ngày ra tin tức tuyệt đối đều làtiêu điểm chú ý của Hải Thị, thậm chí ở trong nước cũng có tiếng nhấtđịnh.

Từ dân sinh đến tài chính và kinh tế, từ văn nghệ đến giảitrí... Có thể nói, thông tin truyền thông của Lục Hải luôn luôn dẫn đầu.

Tô Nhạc là tốt nghiệp nghành truyền thông, vốn là muốn dựa vàoquan hệ tốt của chị gái, muôn được phân đến bên mảng dân sinh, cô từ nhỏ đã mong đợi trở thành một phóng viên vạch trần các thói hư xấu của xãhội.

Thế nhưng chị gái cô nói cô có kinh nghiệm quá ít, cho nên đem cô lưu lại bên người, nói cái gì trước rèn luyện vài năm!

Nhưng Chị gái cô lại là tổng biên bên mảng giải trí!

Bên giải trí này nói trắng ra một chút, chính là chuyên môn truy tung những tin bát quái của các minh tinh.

Tô Nhạc đối với các tin bát quái của giới giải trí vốn không cóhứng thú, mà Chị gái cô để cô vì bình phục tâm tình xao động, nói nếulà làm ra điểm thành tích, tìm được một tin tức lớn thì sẽ giúp cô đượcphân đến bên mảng dân sinh.

Cho nên Tô Nhạc hiện tại liền ấn định mục tiêu của mình!

Cái mục tiêu này chính là nổi danh cả nước "Ông trùm thao túng giới giải trí" người đứng sau tất cả.

Kiều Bác một công ty thuộc giải trí không biết tạo ra được baonhiêu người làm minh tinh, mà người đàn ông giám đốc công ty này tên làHồ Kha.

Nhưng lại Tô Nhạc lúc trước đó theo tin tức về một nữ minh tinh, lại phát hiện minh tinh này cùng Hồ Kha đối với người đan ông bí ẩn kia vô cùng khúm lúm.

Nhưng tin tức về cái người đàn ông bí ẩn kia, Tô Nhạc như thếnào cũng đều điều không tra được, coi như chính là một người không tồntại.

Cho nên Tô Nhạc khi đó can đảm nghi ngờ, có phải hay không cáingười hồ Kha kia xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng phía sau còn có ông chủ lớn?

Rồi sau đó ngay tại Kiều Bác tìm một ít quần chúng hỗ trợ, rõràng thực sự có người cung cấp manh mối rồi, thậm chí mỗi lần cung cấpmanh mối thật có thể phát hiện một ít tin tức đắt giá!

Chỉ bất quá bây giờ theo dõi gần nửa năm, một ít tin tức lớn đều không có, thậm chí ngày hôm qua còn không hiểu thấu đem mình bán đi,thật đúng là làm cho người ta bực bội.

Thời điểm Tô Nhạc giúp đỡ Chị gái đem tài liệu đều thu thập tốt. có một nữ đồng sự tới đây tìm, nói với cô: "Tô tổng biên hôm nay cònchưa có đi làm? Hôm nay Tổng giám đốc nói muốn gặp cô ấy!"

Tô Nhạc nghe đối phương nói tổng giám đốc, sửng sốt một chút.

Tổng giám đốc công ty này, coi như là cái một truyền kỳ, chỉ cóđiều Tô Nhạc thế nhưng là cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua ngườithật.

Mà Tổng giám đốc công ty đều quan tâm đến công việc của các bộphận, từng cái chuyên đề, chuyên mục của từng bộ phần đều gặp người phụtrách của từng chuyên mục trao đổi.

Cho nên bây giờ là tổng giám đốc muốn gặp chị gái cô?

Tô Nhạc lúc này điện thoại cho Chị gái, chỉ có điều Chị gái bên kia điện thoại nhưng vẫn không có người nghe máy.

Liên tiếp lại là bấm mấy cái, Chị gái cuối cùng mới nhận.

"Chị, mau đi làm, tổng giám đốc tìm chị!"

"Ba mẹ bây giờ còn đang ở đây, chị làm sao mà có thể chú ý đếnviệc tổng giám đốc tìm, em gái, nếu không em đi giúp chị, dù sao nhữngchuyện gần đây chị an bài em đều biết mà!"

Tô Nhạc nổ...mà bắt đầu, "Chị, chị nói cái gì đó, là tổng giámđốc muốn gặp chị, em làm sao có thể ứng phó giúp chị được! chị cùng bamẹ hảo hảo nói, dù sao sự nghiệp làm trọng! Cha nhất định sẽ thông cảmcho chị!"

Tô tranh thở dài một tiếng, trả lời: "em còn không biết cha? emcảm thấy hôm nay chị đây cái tình huống này có thể nói thông người bảothu như ba sao?"

Tô Nhạc nghĩ đến cha tính tình bướng bỉnh, đã biết rõ Chị gái là lành ít dữ nhiều.

Nếu chuyện của chị và Dư Minh không được xử lý tốt, Chị gái quả quyết sẽ không dễ dàng được cha buông tha.

Tô Nhạc lặng yên mà không nói thời điểm, tô tranh lại là liềnliền nói: "Không nói nữa, cha nghe chị nói đã mất hứng, chuyện trongcông ty hôm nay nhờ em giúp đỡ! Còn có tổng giám đốc sưa nay là ngườinghiêm khắc, nếu là lần này chi chưa có trở về đi đưa tin, không chừngsẽ bị đuổi ra khỏi cửa, đến lúc đó chị thì càng không giúp được em tiếnvào bên dân sinh rồi! Cho nên, rm có giuớ chị một tay ứng phó hay không, chính mình nhìn xem xử lý a!"

Sau đó tô tranh sẽ đem điện thoại cúp.

Tô Nhạc đối với điện thoại, có chút không biết làm sao rồi.

Chị gái nói câu sau cùng là... Là uy hiếp a?

Trước kia chị gái Tô Tranh thích lười biếng trong các hội nghịđều bắt cô qua, hiện tại tốt hơn, rõ ràng đuổi cô đi gặp tổng giám đôc!

Cô mới không muốn đi tìm chết!

Cũng không giúp đỡ Chị gái đi, nếu là Chị gái bị tổng giám đốctrách phạt, Cô tại " tập đoàn Toàn dân" sẽ không có núi lớn để dựa, còncó thể bị đuổi xuống dưới?

Xoắn xuýt rồi một hồi lâu, ánh mắt cuối cùng đã rơi vào những tài liệu kia , nghĩ đến chỉ có thể kiên trì đi.

Gặp thoáng một phát tổng giám đốc cần gì sợ hãi hay sao?

Hơn nữa Chị gái các công việc gần đây đều đã bố trí an bài, côđều biết rõ những việc này, máy móc cùng tổng giám đốc nói một chút mộtlần cũng không có gì khó khăn.

Vì vậy, Tô Nhạc tự mình an ủi nghĩ đến về sau, liền sửa sang lại thoáng một phát tư liệu đi tới tầng cao nhất của tòa nhà.

thư ký Tổng giám đốc nhìn thấy Tô Nhạc tới đây, lộ ra nghi hoặc, " cô là ai? Có hẹn trước không? Tới đây làm gì?"

Tô Nhạc lúc này giải thích nói: " Tôi là trợ lý của tông biên Tô Tranh, bởi vì tổng biên đang phụ trách công việc đang gặp khách hàng,cho nên liền để cho tôi tới chỗ tổng giám đốc thông tin một chút côngviệc!"

Người thư ký nhìn Tô Nhạc, trong con ngươi mang theo nghi hoặc.

Phải biết rằng tổng biên một bộ phận, một tháng cũng chỉ có mộtlần cơ hội gặp mặt Tổng giám đốc, người bình thường đều là chèn phá đầumuốn gặp gặp Tổng giám đốc, dùng cái này quan hệ để được gần hơn mộtchút.

Thật không nghĩ đến cái cô Tô Tranh kia lại phái đến trợ lý? Thật sự là quá không đem Tổng giám đốc ra gì rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.